Thêm một lần nữa chỉ để yêu nhau

Hẳn là cuộc sống luôn đẩy con người ta vào những hoàn cảnh buộc phải chọn lựa một cách tàn nhẫn. Vứt bỏ người này, hoặc buông tay với người kia. Bất kể lựa chọn thế nào, cũng sẽ đều phải chịu sự thương tổn quá lớn…

Một cậu con trai lặng lẽ đứng bên đài phun nước trước thư viện, vì dáng cậu cao nên bóng nắng chiếu vào, đổ thành một cái bóng dài quét xuống mặt đất. Trên tay cậu là chiếc giá vẽ được gắn một bản vẽ dang dở, còn miệng thì dường như đang lẩm nhẩm một bài hát tiếng Anh nào đó nghe rất quen, nhưng bất giác không tài nào nhớ nổi.

Chiếc máy ảnh trong tay tôi vô thức giơ lên, những khuôn hình trước mắt lọt vào ống kính.

Cậu ấy bất giác quay người lại, dưới ánh nắng uể oải giữa trưa mùa đông, bước đến cạnh chỗ tôi đang đứng.

- Hey, cậu vừa chụp tôi đó hả? Này, đang yên đang lành sao lại chụp ảnh người ta cơ chứ!

Vì cậu ấy quá cao nên tôi luôn phải ngước lên, ánh nắng đổ xuống làm tôi bất giác cảm thấy khó tìm được điểm nhìn chính xác. Chỉ biết ánh mắt cậu ấy nhấp nháy tinh nghịch, môi nhếch lên một nụ cười, hệt như một đứa trẻ phát hiện ra có người ăn vụng vậy.

- Đừng nhận vơ, tôi đâu có chụp cậu, tôi chụp đài phun nước đấy nhé!… Này, sao cậu lại lấy máy ảnh của người khác thế hả, trả đây!

- Ê, rõ ràng là chụp tôi đây này còn chối nữa. Hầy, góc này không đẹp lắm, để tôi ra kia cho cậu chụp lại nhé!

- Cậu…

- Ầy, chưa quen biết gì mà như này, có phải là thất lễ với tôi quá không…

- Trả máy cho tôi!

- Này, làm gì mà nghiêm túc vậy, tôi chỉ đùa thôi mà… ấy, đừng có khóc…

Rất lâu sau này tôi vẫn tự hỏi, nếu như chúng tôi không gặp nhau ngày hôm đó, có phải quãng thời gian sau này sẽ khác đi, tôi sẽ không phải trải qua những chuyện dài thật dài, cả hạnh phúc, lẫn khổ đau, cả những sự chọn lựa rơi nước mắt.

Thế nhưng, dù sớm hay muộn ai chẳng phải trưởng thành, chỉ là người đó đã khiến tôi có một quá trình trưởng thành gian nan hơn một chút. Để từ đó, chúng tôi mới có thể nhìn lại quá khứ, và không hối tiếc về những gì đã qua …

Bởi vì còn trẻ, nên chúng tôi có tình yêu, cũng có cả sự dũng cảm theo đuổi những gì trước mắt.


- Chị, hình như là em thích một người…

Tôi chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, cô em gái nhỏ vẫn rụt rè nhút nhát lại dựa vào vai tôi, và bình thản nói ra một bí mật khiến người khác giật mình như thế.

- Hả? Ai? Từ bao giờ? Sao cô dám yêu đương khi còn tí tuổi hả?

- Chị, đừng bắt chước mẹ nữa, em nói nghiêm túc đấy!

Một sự trùng hợp ngẫu nhiên , em trai của Hạnh chính là đàn anh khóa trên cùng trường cấp ba của nó, cũng vừa vặn là sinh viên cùng trường với tôi. Thực ra thì cũng đúng thôi. Trái đất tròn lắm, còn chúng tôi vốn dĩ quá nhỏ bé để hiểu được, có những mối dây liên hệ lẫn nhau giữa người với người, có vẻ là tình cờ, nhưng kỳ thực cũng như là được sắp đặt trước.

- Được rồi, thế thằng đó là thằng nào?

- Chị, thằng cái gì, anh ấy được lắm…

- Được là thế nào, không kể sao biết, kể cho chị nghe thì chị mới xem nó được không chứ!

- Nhưng em chẳng biết kể thế nào cả, nói chung là em cũng chỉ yêu đơn phương thôi. Vì anh ấy cũng không hề biết em là ai…

- Thích cậu ta lắm hả?

- Thích lắm, rất rất thích, nói chung là thích không giải thích nổi…

- Haizz, nếu thích thì phải nói ra chứ, không thì sao biết kết quả. Tình yêu mơ hồ trừu tượng chẳng bằng tình yêu mắt thấy tai nghe, hiểu không?

Điện thoại nhấp nháy, là Tùng gọi tới. Tôi không rõ chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ khi nào. Chẳng là sau cuộc gặp gỡ lãng xẹt kiểu khó hiểu ở đài phun nước hôm ấy, trở thành bạn, rồi cậu ấy nói thích tôi. Còn tôi thì không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ im lặng. Bởi vì tôi sợ hãi, một người dễ khiến người ta có cảm giác yêu thích ngay từ lần đầu tiên như Tùng, tôi sợ sẽ có ngày phải buông tay cậu ấy ra.

Khi đó, tôi thật ngốc nghếch, bởi vì chính vì sự tự ti của mình, tôi đã làm khổ người mà tôi yêu thương.

- Ừ, mình đây!

- Ra đầu ngõ đi, mình đang đợi, hôm nay dẫn cậu đến một nơi!

- Đi đâu thế?

- Cứ xuống đi rồi biết!

Tôi không hiểu cậu ấy muốn đưa tôi đi đâu, vì chúng tôi đi cả ngày trời, vượt ra ngoài thành phố, đi mãi trên con đường cao tốc hút gió. Tôi bất chợt ngửi thấy mùi ngai ngái của đất ẩm, hòa lẫn mùi rơm khô. Tùng vẫn liên tục hỏi tôi có lạnh không, và cậu ấy cũng kể cho tôi vài chuyện lặt vặt chẳng đầu chẳng cuối. Lặng lẽ dựa vào đôi vai vững chắc phía trước, vòng ôm cũng chặt hơn, có lẽ, người đang ngồi phía trước chắn gió cho tôi, quan tâm đến tôi, cũng cần sự an ủi của tôi.

Chúng tôi đến một vùng đất hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của tôi lúc ngồi trên xe. Không phải là cánh đồng hoa cải vàng rực, lãng mạn, cũng không phải mảnh đất toàn cỏ lau trắng muốt mà hễ gió thổi là sẽ tan nhanh vào không khí như cánh bồ công anh nhẹ bẫng.

Tùng đưa tôi đến một mảnh đất bị bỏ hoang, đất cằn đến nỗi cây cối chết hết. Thế nhưng kỳ diệu thay, cậu dắt tôi ngồi xuống bên cạnh một cái cây nhỏ duy nhất còn sống sót, chỉ cao đến đầu gối người.

Cái cây nhỏ vẫn cứng cỏi vươn lên giữa chết chóc và ương bướng sống sót.

- Cậu có biết không, lúc mình phát hiện ra cái cây này, khi đó nó chỉ là một cái mầm non. Suốt 12 năm, nó vẫn chỉ lớn được như vậy. Thế nhưng nó không chết, vẫn xanh tươi.

Tôi yên lặng nghe cậu ấy kể chuyện, khoảng thời gian cậu ấy chứng kiến cái cây trưởng thành, khoảng thời gian cậu ấy từ một cậu bé trở thành một chàng thanh niên, khoảng thời gian mà có những chuyện đôi khi sẽ bị thời gian bào mòn đi để rồi vĩnh viễn bị quên lãng, khoảng thời gian mà sự trưởng thành đau thương buộc người ta phải biến thành một con người khác.

Khi tất cả cây cỏ xung quanh đều chết hết, chỉ có một cái cây muốn sống và bám trụ kiên cường vào sự sống.

Khi mọi thứ xung quanh sụp đổ, có người muốn chết, còn có người lại chọn con đường để sống tích cực hơn.

Phàm là những sự chọn lựa, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời.

http://nhungchuyencamdong.blogspot.com/2014/03/them-mot-lan-nua-chi-e-yeu-nhau.html
Thêm một lần nữa chỉ để yêu nhau
- Lúc ông ấy bỏ mẹ đi theo người phụ nữ khác, sau đó mẹ mình mất vì không thể vượt qua nổi cú sốc tinh thần, mình đã tưởng như cả thế giới sụp đổ. Mình đã từng muốn chết, một cách hèn nhát. Cái suy nghĩ mà bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy kinh hoàng. Thế nhưng không hiểu bằng cách nào, mà mình vẫn sống.

Cuộc đời là một cái gì đấy thật kỳ lạ, người ta có thể vì một khoảnh khắc nào đó tàn nhẫn đủ để vứt bỏ những người đã từng yêu thương sâu nặng, để sà vào một cuộc tình mới lạ khác. Cho đến khi mọi thứ dần trở nên cân bằng, tất cả những thú vui bắt đầu tắt lịm, mới nghĩ đến chuyện trở về.

Thế nhưng mọi sự hối hận cho đến thời điểm quá vãng đều là những sự hối hận vô ích.

Bố Tùng muốn nhận lại cậu ấy. Hóa ra đó chính là lý do hôm nay cậu ấy đưa tôi đến đây. Phải làm thế nào thì tất cả những người xung quanh chúng ta mới không nghĩ đến chuyện bỏ rơi chúng ta, để rồi khi mọi cơn đau qua rồi, vết thương đã lành lại chút ít, bất chợt trở về để nhận sai?

- Cậu bây giờ nghĩ thế nào?

- Sớm đã coi như người này không tồn tại, mình chỉ là con của mẹ mình!

- Có căm ghét hay hận thù ông ấy không?

- Chẳng còn cảm giác gì hết!

- Nói dối! Thế thì tại sao phải đưa mình tới đây?

- Bởi vì bỗng nhiên cảm thấy quá cô độc, bởi vì sợ hãi, nếu có một ngày cậu cũng như ông ta, đột nhiên ra đi, và mọi thứ sẽ biến mất, không một ai còn bên cạnh mình nữa…

Tôi để Tùng dựa vào vai tôi. Lần đầu tiên một người như cậu ấy, không tỏa sáng rực rỡ, mà bộc lộ rõ vẻ mềm yếu trước mặt tôi. Câu chuyện quá khứ đau thương được kể ra một cách bình thản. Tôi biết, cậu ấy không hề nói dối về cảm giác của mình với bố. Nhưng tôi đau lòng, vì cậu ấy luôn cô đơn và sợ hãi sự cô đơn.

Nếu nói tôi cảm thấy bất an, có lẽ sự bất an của tôi ngàn lần không bằng cậu ấy. Bởi vì đã từng bị quay lưng, nên luôn sợ hãi nhìn thấy bóng lưng bước đi xa dần. Bởi vì đã từng bị bỏ rơi, nên mới sợ một lần nữa đơn độc một mình.

- Tha thứ hay chấp nhận, cũng chỉ là một sự chọn lựa. Nếu tha thứ có thể khiến cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn thì hãy làm như thế! Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu!

- Thật chứ? Cậu sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình như thế này, không bỏ đi, cũng không đột ngột biến mất chứ?

- Sẽ không!

- Mình tin cậu!

Ngày hôm đó trở về, chúng tôi không hề nhắc lại câu chuyện ấy. Tùng lại quay về với con người vui vẻ, hoạt bát thường ngày. Có điều, tôi đã loại bỏ cái suy nghĩ một ngày nào đó chúng tôi sẽ chia tay khi trước.

Với tôi bây giờ, quan trọng nhất chính là, kết quả sau này không quan trọng, chỉ cần biết tôi thích cậu ấy, và muốn ở bên cạnh cậu ấy. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không buông tay.

Thế nhưng một vài ngày sau đó, khi Tùng đưa tôi về nhà và ôm tôi thật chặt trước khi chào tạm biệt. Tôi đã bắt gặp Hạnh với một khuôn mặt nhòe nhoẹt nước.

Có những sự trùng lặp thật trớ trêu. Bởi vì người mà cô bé vẫn thầm yêu, lại chính là người yêu của tôi suốt một khoảng thời gian dài.

Ánh mắt oán hận nó nhìn tôi khiến tôi bất giác cảm thấy nghẹt thở. Và vài ngày sau đó, chỉ thấy nó nhốt mình trong phòng, bất kể bố mẹ dỗ dành ngọt nhạt thế nào, cũng không chịu hé cửa hoặc lên tiếng.

Cho đến khi bố tôi phá cửa vào, thì con bé đã ngất lịm trên giường từ bao giờ. Khuôn mặt xanh xao còn nguyên những vệt nước mắt giàn dụa. Một bộ dạng mà bất cứ ai trông thấy đều cảm thấy đau lòng.

Mẹ tôi không ngừng khóc và chỉ ngồi yên bên giường bệnh con bé không rời. Còn bố tôi chỉ qua vài ngày ở bệnh viện, bỗng chốc già hẳn đi.

Hẳn là cuộc sống luôn đẩy con người ta vào những hoàn cảnh buộc phải chọn lựa một cách tàn nhẫn. Vứt bỏ người này, hoặc buông tay với người kia. Bất kể lựa chọn thế nào, cũng sẽ đều phải chịu sự thương tổn quá lớn. Thế nhưng, vẫn phải chấp nhận đánh đổi, bởi vì nếu không, sẽ vĩnh viễn đánh mất tất cả.

- Có phải vì em gái cậu không? Mình thậm chí còn không biết cô bé ấy là ai? Mình đã có lỗi gì? Tại sao phải làm thế này?

- Xin lỗi, Tùng, người sai là mình. Nhưng mình không thể làm khác được. Mình không thể nhìn đứa em gái duy nhất tự làm khổ bản thân, càng không thể buông tay với nó…

- Vì thế nên chọn buông tay với mình sao? Vì thế nên chấp nhận từ bỏ mình một cách tàn nhẫn thế này sao?

- Tùng, mình cũng rất đau khổ, mấy ngày hôm nay mình không thể ngủ nổi. Sự lựa chọn này cứ lởn vởn quanh đầu khiến mình như sắp phát điên. Nhưng xin cậu, hãy để mình đi, bằng không, mình sẽ vĩnh viễn hối hận. Mình không thể mất nó!

- Đừng đi!

Tùng kéo tay tôi, ánh mắt cậu chòng chọc nhìn xuống đất, vô định. Hệt như đứa trẻ muốn níu giữ cái gì đó ở bên, nhưng lại tuyệt vọng bởi vì biết nó sẽ không còn ở bên cạnh mình nữa. Trái tim tôi bất chợt như bị cái gì đó cứa vào, đau đến nỗi nước mắt trào ra.

- Cậu… ngày hôm đó đã hứa sẽ không đi cơ mà… ngày hôm đó còn nói với mình, sẽ không vứt bỏ mình như ông ấy đã từng làm với mẹ con mình cơ mà… Quỳnh, tại sao?

Tại sao? Tôi chỉ có một ước muốn ngay trong khoảng khắc này có thể quay lại ôm thật chặt lấy người con trai đang đứng ở phía sau lưng? Nói với cậu ấy rằng tôi thật sự muốn ở bên cạnh cậu ấy. Mãi mãi. Cho dù có hàng trăm nghìn bàn tay khác muốn chen vào, cho dù ai đó có dùng bất cứ loại sức mạnh nào để tách tôi ra khỏi cậu ấy, tôi cũng sẽ níu chặt lấy không buông.

Nhưng sức mạnh tình thân vốn dĩ không thể từ bỏ. Đó chính là đòn chí mạng cho mối quan hệ vòng cung của chúng tôi. Nếu tôi nhất quyết không buông, tôi sẽ không thể đối diện với em gái mình.

- Đừng đi! Nếu cậu đi, mình từ bây giờ sẽ coi cậu như ông ấy. Vĩnh viễn không tồn tại…

Thế mà tôi vẫn rút tay ra khỏi cậu ấy. Cảm giác như toàn bộ trọng lượng cơ thể bỗng chốc nhẹ bẫng khi không còn điểm tựa. Từ bỏ một người, hóa ra khó khăn đến thế. Có thể khiến cho người ta đau đớn muốn chết, mà không cách nào quay đầu.

Nếu như tôi đã sai, thì cho đến thời điểm này, đã không thể làm lại được nữa rồi.

http://nhungchuyencamdong.blogspot.com/2014/03/them-mot-lan-nua-chi-e-yeu-nhau.html
Thêm một lần nữa chỉ để yêu nhau

Tôi không gặp Hạnh, chỉ lẳng lặng để lại một mảnh giấy dưới gối con bé lúc nó đang ngủ say.

“Hạnh, chị đã cắt đứt với Tùng rồi. Nếu như biết duyên phận là điều khiến người ta phải rơi vào những hoàn cảnh éo le như thế, chẳng thà ngay từ đầu chị không quen biết cậu ấy. Thế nhưng, mọi chuyện xảy ra đối với em, chị, và cả Tùng nữa, tất cả đều bị tổn thương, vậy thì chúng ta có lỗi gì? Buông tay với cậu ấy, không phải vì em, mà bởi vì chị không muốn tất cả mọi người tiếp tục khổ sở nữa.

Mẹ đã khóc rất nhiều, bố thì gầy đi nhanh quá. Mọi chuyện đau lòng rồi cũng sẽ qua thôi. Chúng ta hãy quên hết đi, và coi như nó chưa từng xảy ra, có được không?”


Sau ngày hôm đó, chúng tôi lại về nhà. Bố mẹ tổ chức một bữa tiệc nhỏ mà không gặng hỏi về nguyên nhân câu chuyện, còn chị em chúng tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Tuy nhiên ánh mắt chạm nhau, lúc nào cũng chực khóc.

Còn tôi, không nhận được bất cứ tin nhắn, cuộc gọi, hay bất cứ hình thức liên lạc nào khác từ Tùng, giống như cậu ấy đã hoàn toàn biến mất, để tôi trơ khốc với sự ám ảnh về lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, về cái gạt tay tàn nhẫn của tôi, và về ánh mắt tuyệt vọng của cậu ấy. Nửa đêm tỉnh giấc đã thấy gối đẫm nước mắt, còn bức ảnh chụp chung mà tôi đã đốt dở, rồi lại dập đi, cho vào khung, ôm lấy thật chặt.

Mọi chuyện, rồi sẽ qua. Nhưng nỗi đau, bao giờ mới chấm dứt? Vết thương bao giờ mới lành sẹo?

- Chị, đừng như thế nữa. Em biết em sai rồi, em không nên như thế. Vì em nên chị mới chọn buông tay, cũng vì em mà chị phải khổ.

- Không phải đâu, con bé này, chị chỉ hoài niệm một chút thôi.

- Chị đừng nói dối. Đêm nào ngủ em cũng nghe thấy chị khóc. Nếu chị còn thích anh ấy như thế, thì đừng có để ý đến cảm nhận của em. Thật ra từ lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, em đã hiểu rõ mình đã sai rồi. Tình cảm không thể ép buộc, kể cả chị có chia tay với anh ấy, thì anh ấy cũng đâu để ý đến em?

- …

- Không nên vì em mà lãng phí một người yêu thương chị như thế. Em không sao cả, em sẽ sớm quên người không yêu em, và sẽ gặp người khác thật sự yêu thương em. Dù bây giờ em có buồn, có đau lòng, nhưng không vì thế mà em oán hận chị. Chị, chị đã từng nói với em, nếu thích ai đó thật lòng, thì phải theo đuổi đến cùng cơ mà…

- Nhưng đã muộn rồi, chị đã làm cậu ấy tổn thương quá lớn. Sự việc đến ngày hôm nay, cho dù muốn quay đầu làm lại cũng là điều không thể!

- Nếu chị không làm gì hết, chị sẽ mãi mãi ân hận, còn em cũng sẽ mãi mãi mang cảm giác tội lỗi…

Bởi vì tôi không thể quên câu nói của Tùng hôm đó. Ra đi một lần, là không thể quay đầu trở lại. Tôi không thể coi như chưa từng có chuyện gì mà đến xin cậu ấy tha thứ, càng không thể như người bố vô trách nhiệm của cậu ấy, làm đau cậu ấy thêm một lần nào nữa…


Mùa đông năm nay thật dài. Những cơn gió dài lê thê kéo tôi đi vun vút qua chặng đường tưởng như không thấy đích ngày nào. Xe bus dừng, tôi chậm rãi đi bộ đến khoảng đất rộng – nơi có cái cây duy nhất còn sống sót, nơi tôi đã từng hứa hẹn, rồi chỉ trong một thời gian ngắn sau đó, đã nuốt lời. Nơi mà cậu con trai mà tôi yêu đã từng dựa vào vai tôi, kể toàn bộ câu chuyện của cậu ấy, và nói tôi hãy mãi mãi ở bên cạnh cậu ấy.

Tất cả đã trở thành quá khứ, còn tôi đi loanh quanh đoạn ký ức ấy một cách vô định, vì không cách nào bước qua.

Chợt tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc, khi tôi quay lưng định bỏ chạy, thì ánh mắt chúng tôi đã kịp chạm nhau.

- Đừng có chạy, chỉ có kẻ làm sai thì mới phải chạy trốn!

- …

- Nếu cậu bỏ đi một lần nữa, thì chắc chắn, chúng ta sẽ chấm dứt đấy!

- …

- Đồ ngốc, có giỏi thì cậu cứ chạy đi!

Tôi vừa chạy, vừa khóc, nước mắt nhòe nhoẹt làm mọi thứ trước mắt mờ tịt. Tôi như đứa trẻ làm sai, vùng vẫy trong mớ hỗn độn nó tự gây ra, để rồi mất phương hướng, để rồi chỉ biết cách chạy trốn.

Cho đến khi cảm giác toàn thân bị ai đó giữ lại thật chặt. Và một cái ôm mang hơi ấm quen thuộc.

“Chỉ cần đừng từ bỏ mình, chỉ cần đừng có chuyện gì cũng tự quyết định, chỉ cần cậu ở đây… Chỉ cần cậu quay lại, vẫn sẽ nhìn thấy mình…”

Có lẽ, chúng tôi vẫn còn cơ hội. Bởi vì khi còn trẻ, nên tình yêu còn chứa đựng cả lòng dũng cảm.

Sai lầm có thể sửa, nếu như có dũng khí quay đầu…

Ba điều ước

_Chuyện kể về 1 chàng họa sĩ tên La Lâm mồ côi cha , không anh chị em, sống ở 1 ngôi làng yên bình, nghèo khó nhưng luôn thương yêu, giúp đỡ nhau. Đến 1 ngày, trong làng xảy ra dịch bệnh, lần lượt từng người ra đi, bao nhiêu thầy thuốc đều bất lực. Chàng họa sĩ nghe đồn có 1 ông lão kì dị nhưng rất giỏi y thuật đã nói rằng ở con sông đầu làng có 1 loại cá thần kì, có thể chữa được bách bệnh. Anh ngay lập tức mang dụng cụ ra con sông đó, ngồi câu cả ngày lẫn đêm.

_Đã mấy ngày trôi qua, anh vẫn chưa câu được con cá nào, nhiều lúc anh chán nản muốn bỏ cuộc nhưng nghĩ đến dân làng anh lại kiên nhẫn chờ đợi.

Chợt... giây câu giật liên hồi, anh mừng rỡ vô cùng... 1 con cá bé nhỏ nhưng rất đẹp đã nằm gọn trong tay anh.

_Bỗng con cá cất tiếng nói làm anh sững sờ:
_ Xin hãy tha cho tôi, tôi sẽ tặng anh 3 điều ước.
La Lâm hơi sợ, sau khi trấn tĩnh lại, anh nói:
_ Vậy cá hãy thực hiện điều ước thứ 1 của tôi, đó là giúp cho tất cả dân làng thoát khỏi bệnh dịch quái ác kia.
_ Điều ước thứ 1 của anh đã được thực hiện.
_ Điều thứ 2 tôi ước Cá sẽ biến thành người để bầu bạn với tôi cho đỡ cô quạnh.
Cá ngập ngừng....
_ Thôi được.
Ngay lập tức trước mắt anh xuất hiện 1 người con gái xinh đẹp.
_Sau đó, họ về nhà cùng nhau, cô gái tên Nhược Nhi đã giúp anh vẽ tranh, cùng anh đi nhiều nơi để tìm ý tưởng sáng tác. Lâu ngày họ nảy sinh tình cảm với nhau.
_Em này, nếu 1 ngày nào đó em trở về biển, thì...
_ Thì sao?
...Chúng ta có thể gặp lại nhau ko?
_ Ko được đâu anh.
_ Tại sao vậy?
_ Vì kì tích chỉ xuất hiện 1 lần mà thôi...


===========
Họ sống những ngày tháng êm đềm với nhau cho đến 1 ngày:
1 người con gái tên Y Yên chuyển đến bên cạnh nhà La Lâm, họ trở thành hàng xóm mới của nhau.
_Y Yên rất dịu dàng, tốt bụng với mọi người.
_Và cô dường như cũng có tình cảm đặc biệt với La Lâm.
Nhược Nhi biết được điều này, và cùng lúc đó, cô chợt thay đổi.
===========
Nhược Nhi ghen mỗi khi thấy La Lâm và Y Yên nhìn nhau. Cô thường xuyên nóng nảy, cáu gắt với anh.
Cô hay gây sự vô cớ với cả Y Yên, nhiều lần La Lâm ra can ngăn, bế xốc cô vào nhà.
Từ 1 người con gái hiền lành, Nhược Nhi trở nên đáng sợ. Mặc dù La Lâm thề sống thề chết rằng ko có tình cảm với Y Yên, nhưng Y Yên và bất kì người con gái nào trong làng nhìn La Lâm đều ko yên với cô.
Có 1 lần cãi vã, Nhược Nhi đem đốt hết những bức tranh quý giá, tâm huyết nhất của anh.
_Quan hệ của 2 người căng thẳng hơn bao giờ hết, cứ như sống trong địa ngục.

_Nhà Y Yên có tang, người cha duy nhất cũng bỏ cô mà đi, La Lâm muốn an ủi nhưng ko dám, anh chỉ sang thắp cho cha cô 1 nén nhang. Tối hôm đó Nhược Nhi biết chuyện và 2 người lại cãi vã.

Sáng hôm sau, Nhược Nhi dậy rất sớm và cô sang thẳng nhà Y Yên, La Lâm thấy lạ nên anh lén đi theo.

Anh thấy cả 2 đi vào trong rừng, được 1 lúc thì anh mất dấu. Đang loay hoay ko biết làm thế nào, La Lâm nghe thấy tiếng thét của Y Yên. Anh vội vã chạy theo hướng phát ra tiếng thét đó.
Anh bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng Y Yên bị trói vào 1 gốc cây, người bê bết máu và Nhược Nhi thì đang lăm lăm con dao trên tay đang chuẩn bị đâm xuống.

_La Lâm hoảng loạn, anh đã ko thể chạy đến kịp để ngăn cản Nhược Nhi, anh ko nghĩ được gì nữa cả, anh chỉ muốn làm sao cứu được Y Yên thoát khỏi lưỡi dao tử thần kia. Chính lúc này, anh buột miệng nói ra điều ước cuối cùng của mình: "Nhược Nhi, em hãy trở lại thành cá và quay về biển đi". Vừa dứt lời... Nhược Nhi biến mất.

Anh chạy vội tới cởi trói cho Y Yên.
_ Cô bị thương rồi, máu chảy nhiều quá.
_ .... Máu này ko phải của em đâu.
_ Sao?
_ Khi Nhược Nhi trói em, em sợ quá nên thét lên. Nhưng sau đó cô ấy đã tự cắt tay mình.... rồi bôi máu lên người em.
_La Lâm ngỡ ngàng...
============
Anh thẫn thờ trở về nhà.
Gió thổi mạnh làm bung 1 cánh cửa tủ cũ kĩ, những bức tranh của anh rơi ra, những bức tranh mà anh vẫn nghĩ là đã bị Nhược Nhi đốt hết.
………..
Sự thật là cô đã đốt những thứ khác và cất giữ cẩn thận tranh của anh ở đây.
_2 tuần trước….
Nhược Nhi vô tình biết được 1 điều: Cô vốn ko phải là người, nếu còn tiếp tục ở bên cạnh La Lâm thì cô sẽ hút hết nhân khí của anh và anh chỉ có thể sống được tối đa là 10 ngày nữa.
Cô muốn bỏ đi nhưng ko thể vì La Lâm đã buộc chặt cuộc đời cô với anh bằng điều ước thứ 2.
Chỉ còn 1 cách để cứu anh….. cô quyết định thay đổi chính mình...

_Y Yên vẫn dành tình cảm ngày nào cho anh nhưng anh ko quan tâm.

Hàng ngày, sau khi xong công việc, anh đều ra khúc sông lúc trước, nơi có 1 con cá lúc nào cũng quấn quýt bên anh.

Nhưng cá chỉ có thể nhìn anh mà ko thể thốt ra 1 câu nào nữa!

_ ...Chúng ta có thể gặp lại nhau ko?
_ Ko được đâu anh.
_ Tại sao vậy?
_ Vì kì tích chỉ xuất hiện 1 lần mà thôi...

Ba câu chuyện tình yêu ốc sên

Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, đôi khi phải dừng lại để biết mình đã đi được bao xa; đôi khi phải trải qua đau khổ để biết mình đang hạnh phúc…

Câu chuyện thứ nhất

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà không hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.

Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.

Con ốc sên thứ nhất tượng trưng cho một tình yêu nguyên vẹn, sự thủy chung, sự hy sinh, quá hiếm hoi! Còn con ốc sên thứ hai chỉ là thứ tình yêu quá đỗi tầm thường, nhan nhản trong cuộc sống.

Nhưng liệu trong chúng ta, có ai dám hay đủ can đảm yêu theo kiểu con ốc sên thứ nhất? Tôi dám chắc rằng, hầu hết mọi người đều từ chối yêu theo cái kiểu mà chúng ta vẫn gọi là thủy chung, hy sinh (như đã nói ở trên), mà sẽ lựa chọn theo cách của con ốc sên thứ hai.


Câu chuyện thứ hai

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. on ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà k hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi, nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.

Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó. Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất! Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý… Rồi nó cũng tìm thấy xác con ốc sên thứ nhất bên cạnh một hòn đá nhỏ. Nó đã bỏ cả cuộc đời còn lại của mình để đi tìm tình yêu đích thực. Bây giờ thì nó đã tìm thấy, và cũng là lúc nó già lắm lắm rồi…

Bất kỳ ai đi qua cũng có thể nhìn thấy một con ốc sên mỉm cười hạnh phúc nằm chết bên xác một con ốc sên đã chết từ rất lâu.

Thế đấy! Hạnh phúc không chỉ là biết từ bỏ, mà còn là biết tìm lại. Hạnh phúc không chỉ là biết ra đi, mà còn là biết dừng lại. Con ốc sên thứ hai thật dũng cảm khi nó dám từ bỏ lần thứ hai, và nó còn dũng cảm hơn, khi dám đi tìm lại tình yêu của mình. Nhưng trong tình yêu, sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc.

Câu chuyện thứ ba

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Song nó dừng lại không phải để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp không phải bằng cách yêu một con ốc sên khác, chỉ đơn giản là để ăn lá cây và uống những giọt sương mà thôi.

Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.

Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng, người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất. Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý… Rồi nó cũng tìm thấy con ốc sên thứ nhất đang hom hem ăn lá non bên một hòn đá nhỏ. Trông con ốc sên thứ hai bây giờ cũng lọm khọm lắm rồi. Chúng cười với nhau bằng cái miệng móm mém. Dành cả cuộc đời còn lại để tìm thấy tình yêu đích thực, giờ thì chúng chỉ còn rất ít thời gian để có thể ở bên nhau trước khi kết thúc vòng đời của ốc sên. Chúng đã rất hạnh phúc! Thực sự hạnh phúc.

Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, đôi khi phải dừng lại để biết mình đã đi được bao xa; đôi khi phải trải qua đau khổ để biết mình đang hạnh phúc; đôi khi phải xa nhau mới biết yêu nhau đến nhường nào; và đôi khi phải biết từ bỏ để tìm lại.

Như đã nói ở câu chuyện thứ hai: “sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!”. Chỉ là “thường” thôi! Nếu ai cũng nghĩ như vậy và không đủ can đảm tìm lại hạnh phúc cho mình như con ốc sên thứ hai ở trong câu chuyện cuối cùng này, thì liệu tình yêu còn có ý nghĩa nữa không?

Đôi lúc tự hỏi bản thân, liệu tình yêu của mình sẽ là câu chuyện ốc sên thứ mấy? Hay sẽ có thêm câu chuyện ốc sên thứ tư: Có hai con ốc sên yêu nhau, và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, mà chẳng xuất hiện một con ốc sên thứ ba nào cả! Sẽ không có TỪ BỎ, RA ĐI hay NUỐI TIẾC…

Người ăn mày cụt tay

Một người ăn mày đến trước một trang viên, gặp nữ chủ nhân để ăn xin. Người ăn mày này rất tội nghiệp, cánh tay bị cụt, tay áo trống trải đung đưa, người nào trông thấy cũng đều khẳng khái bố thí cho.

Tuy nhiên, vị chủ nhân này lại không hề khách khí, chỉ ra đống gạch trước cửa nói với người ăn mày: 

- Ngươi giúp ta chuyển đống gạch này ra nhà sau đi.

- Tôi chỉ có một tay, bà còn nhẫn tâm bảo vác gạch. Không muốn cho thì thôi vậy, cần chi phải trêu ghẹo người khác? - Người ăn mày giận dữ nói 

Vị chủ nhân không chút nổi giận, cúi người xuống bắt đầu dọn gạch. Bà ta cố ý chỉ dùng một tay để chuyển, sau đó bà nói: 

- Ngươi thấy đấy, không phải chỉ dùng hai tay mới có thể sống được. Ngươi có thể làm, vậy tại sao lại không làm chứ? Không phải chỉ dùng 2 tay mới có thể sống được. 

Người ăn mày lặng người đi, hắn ta nhìn vị nữ chủ nhân với ánh mắt kỳ dị, trái cổ nhô nhọn giống như một quả trám chuyển động lên xuống 2 lượt. Cuối cùng, hắn cúi người xuống, dùng cánh tay còn lại bắt đầu chuyển gạch. Một lần chỉ có thể chuyển đi hai viên gạch. 

Hắn chuyển như thế đúng hai tiếng đồng hồ thì hết đống gạch. Mệt, hắn thở như bò kéo xe, trên mặt dính đầy bụi, mấy chòm tóc rối bị mồ hôi ướt dính xéo trên góc trán. 

Nữ chủ nhân đưa cho người ăn mày một cái khăn lông trắng như tuyết. Người ăn mày đón lấy lau mặt và cổ một lượt rất kỹ; chiếc khăn lông trắng đã biến thành chiếc khăn lông đen. Người phụ nữ lại đưa cho hắn 20 đô-la, người ăn mày cảm kích nói: 

- Cảm ơn bà 

- Ngươi không cần cảm ơn ta, đây là tiền công ngươi kiếm được dựa vào sức lực của mình. 

- Tôi sẽ không quên bà - người ăn mày nói - để cho tôi giữ làm kỷ niệm vậy. 

Nói xong, hắn cúi người chào thật thấp và sau đó lên đường. 


Qua nhiều ngày sau lại có một người ăn mày khác đến trang viên này. Người phụ nữ đó lại dẫn người ăn mày vào nhà sau, chỉ đống gạch, và nói: 

“Chuyển đống gạch này ra trước nhà, ta sẽ trả cho ngươi hai mươi đô-la”. 

Người ăn mày với hai tay còn nguyên vẹn này bỏ đi, không biết là do không thèm 20 đô-la hay do điều gì khác. 

Người con của người phụ nữ không hiểu, liền hỏi mẹ: 

“Lần trước mẹ kêu ăn mày chuyển đống gạch này từ trước nhà ra sau nhà. Lần này mẹ lại kêu ăn mày chuyển gạch từ sau nhà ra trước nhà. Rốt cuộc mẹ muốn đống gạch ở sau nhà hay là ở trước nhà?”. 

Người mẹ nói với con rằng: “Gạch đặt trước nhà hay sau nhà đều như nhau, nhưng chuyển hay không chuyển, đối với người ăn mày mà nói, thì lại không giống nhau”. 

Sau này cũng có mấy người ăn mày đến xin ăn, đống gạch đó được chuyển đi mấy lượt. 

Nhiều năm sau, có một người rất chỉnh tề đến trang viện này. Ông ta mặc veston, mang giày da, trông chững chạc hiên ngang như những người thành công với sự tự tin và tự trọng, chỉ có điều là người này chỉ có một cánh tay trái. Ông ta cúi người xuống, nói với vị nữ chủ nhân nay đã có phần già đi: 

- Nếu không có bà, tôi vẫn chỉ là một kẻ ăn mày. Thế nhưng bây giờ tôi là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của một công ty. 

Người phụ nữ đã không còn nhớ ra ông là ai, bà hờ hững nói: 

- Đấy là do chính bản thân ông làm ra mà thôi. 

Người Chủ tịch Hội đồng Quản trị một tay mời người phụ nữ cùng cả nhà bà dọn đến thành phố để sống những ngày thoải mái. Người phụ nữ nói: 

- Chúng tôi không thể nhận sự chăm sóc của ông được 

– Tại sao? 

- Bởi vì cả nhà chúng tôi ai cũng có hai tay. 

Người chủ tịch tuy đau lòng nhưng vẫn kiên trì: 

- Thưa bà, bà giúp tôi hiểu được thế nào là Nhân, thế nào là Cách. Căn nhà đó là tiền công mà bà đã dạy cho tôi. 

- Vậy thì ông đem căn nhà ấy tặng cho người nào không còn cánh tay nào cả ! - Người phụ nữ nói. 

Sưu tầm

Cây phiền muộn

Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò “đình công” của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường. Đến nơi, anh mời tôi ghé thăm gia đình anh.

Khi chúng tôi đến gần cửa, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.


“Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi”. Anh ta vui vẻ đáp. “Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi”.

“Nhưng anh biết không, thật buồn cười”, người thợ mộc kể tiếp: “Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước”.

Trong cuộc sống, chẳng ai có thể thường xuyên đem lại sự bình an cho bạn ngoài chính bản thân bạn.

Sưu tầm

Tình mẫu tử

Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng. 

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể. 

Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con. 

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. 

Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm. 

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi. 

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...". 

Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. 

Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại. 

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. 

Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí. 

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.


Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không? 

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang. 

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. 

Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!" 

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện. 

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng. Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn. 

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đồng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được... 

"Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..." 

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. 

Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!" 

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!" 

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa. 

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...". 

Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được. 

Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra. 

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. 

Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. 

Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra." 

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngăn bàn tay bạo lực của cha. 

Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. 

"Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu. 

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp. 

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này. 

27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì. 

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. 

Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. 

Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi... 

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi. 

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!" 

Sưu tầm

Những bài học bố dạy con

♥ Bố bảo rằng, con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con.

♥ Bố bảo lúc giận có thể cãi nhau nhưng đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cãi nhau không có nghĩa con dùng những lời lẽ xúc phạm dành cho người mà con sẽ đầu gối tay ấp cả cuộc đời. Cãi nhau có nghĩa là nói hết những gì trong lòng để 2 vợ chồng con hiểu lẫn nhau, thông cảm cho nhau, xoá đi hết mọi hiểu lầm. Bản thân con còn chẳng hiểu được con, thế nên đừng mong người khác phải hiểu con khi con cứ giữ trong lòng.

♥ Bố bảo cãi nhau với phụ nữ thì đừng có nói nhiều. Chỉ cần nói vừa đủ. Độ khuếch tán âm thanh của đàn ông chẳng bao giờ bằng phụ nữ. Một người vợ chân chính sẽ đủ tinh tế để biết khi nào cần nói, lúc nào nên im lặng, ngay cả trong khi nóng giận nhất. 

♥ Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con, hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại. 

♥ Bố bảo dù ở ngoài xã hội, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần nhưng hãy làm việc đó, trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.

♥ Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng: "Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng đã từng yêu con mười phần" nhưng khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm. Vì vậy, khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, ba phần con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con. Và một lí do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không?

♥ Bố bảo thời kì mang thai là thời kì khó khăn nhất đối với người phụ nữ. Là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.


♥ Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở. Thế nên con hãy là sợi dây kết nối hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.

♥ Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con. Bố bảo: “Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu”. Nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thể yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con.

♥ Bố bảo: “Quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống”. Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến, vì đồng ý lấy vợ, là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn, cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời, một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.

..............Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, con hãy biết trân trọng từng ngày. 

Sưu tầm
***********************************
Những khóa học trực tuyến: 

***********************************

Khoảng cách

"Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ."
***
Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng: "Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau?"
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời: "Bởi vì người ta mất bình tỉnh, mất tự chủ!"
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo: "Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?"
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.
Sau cùng vị hiền triết đưa ra lời giải đáp. Ông bảo: "Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.
Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ..."
Rồi ngài lại tiếp tục: "Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..."
Người kết luận:
"Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau... Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !"

Khoảng Cách

Một buổi sáng đẹp trời, một chàng thanh niên lái xe đến sở làm, không may, anh đụng phải một đứa bé tuổi mới vừa lên 7. Đứa bé được chở đến bệnh viện cấp cứu. Tình trạng đứa bé không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nó bị gảy chân, và có thể sẽ không thể trở lại bình thường được.

Điều đáng nói, đứa bé này lại là con trai duy nhất của một goá phụ tuổi chưa đầy ba mươi. Người goá phụ trẻ căm tức chàng trai, nàng nguyền rủa chàng thanh niên bằng những lời lẽ cay độc nhất. Điều đó có thể dễ hiểu: vì nàng quá thương con, niềm an ủi duy nhất của nàng khi chồng nàng mất không đầy một năm sau khi nàng sinh đứa con đầu lòng. Đứa bé xinh đẹp, thông minh và dễ thương, bổngdưng đứa bé thành kẻ tật nguyền. Càng nghĩ càng căm hận! Sau một thời gian điều trị, đứa bé xuất viện. Chân được phẫu thuật thành công, tuy vậy đứa bé đi đứng còn rất khó khăn, cần phải luyện tập nhiều mới có thể trở lại bình thường.

Mẹ đứa bé không thể nguôi ngoai được mối sầu hận trong lòng. Phần chàng trai, khoảng thời gian đứa bé ở bệnh viện, gần như lúc nào chàng cũng ở bên đứa bé. Khi đứa bé được xuất viện, mỗi sáng trên đường đi làm việc chàng tranh thủ ghé thăm. Buổi chiều chàng đến vui chơi với nó. Chàng động viên nó tập đi từng bước, như người mẹ tập cho con những bước đi chập chững đầu tiên. Chàng mua quà cho đứa bé, khích lệ đứa bé, cổ vũ đứa bé mỗi khi nó đi được nhiều bước đi liên tiếp một cách tự nhiên như người không bị thương tích! Chàng nhẫn nhục.

Chưa bao giờ mẹ đứa bé ban tặng cho chàng một nụ cười ! Điều đó có nghĩa là chàng chưa được tha thứ! Nhiều lúc chàng cũng muốn buông tiền bồi thường trọn gói rồi quay lưng đi bỏ mặc sau lưng một goá phụ trẻ kiêu kỳ và sắt đá, nhưng chàng thật sự thương đứa bé. Chàng muốn trả lại ho đứa bé một cuộc sống bình thường, hay ít ra là không đến đổi tồi tệ.

Rồi ngày tháng dần qua, những nỗ lực của chàng đã đem lại kết quả rất khả quan. Những bước chân của đứa bé tuy dù còn đôi chút vụng về, cũng như trên gương mặt mẹ nó còn vương nét lạnh lùng, nhưng tiếng cười đã tìm lại được trong căn nhà vốn thường ngày vắng vẻ ấy.

Rồi một chiều nọ, chàng nói lời từ giả hai mẹ con. Đứa bé ôm lấy chàng và hồn nhiên nói: Sao chú không ở lại với cháu luôn vậy, chú?.

Được rồi, được rồi! Chàng nhanh nhẩu trả lời, - Cháu ngoan nhé! Chú sẽ thường xuyên đến thăm cháu mà! Nhớ phải tập đi, tập chạy nhiều nữa nhé! Hôm nào ra bãi biển chạy đua với chú nha! Chạy thắng chú là có quà to cho cháu đấy!. Mẹ nó im lặng.

Một buổi sáng Chúa Nhật trên bãi biển, đứa bé chạy đùa giỡn với chàng. Nó nắm tay kéo mẹ nó lại bên nó để cùng hốt cát đắp ngôi nhà thật to. Chú với mẹ nhặt những viên sỏi đẹp lót xung quanh nhà nhen. Nó chạy tung tăng, hí ha hí hửng. Đôi chân nó đã mạnh thật rồi! Nó vui quá. Nó không còn nhớ gì đến vết thương nữa. Bóng đứa bé sáng rực và lấp lánh trên bãi biển như cánh hải âu đang lấp lánh trong ánh nắng bình minh. Chàng nhìn theo đứa bé. Lòng vui khôn tả. Người goá phụ trẻ nhìn theo con mình, nụ cười rạng ngời không tắt trên môi.

Bất chợt hai người nhìn nhau. Niềm vui được chia sẻ là niềm vui được nhân đôi. Cả hai cùng cười. Họ đã quên khoảng cách tự bao giờ? Mới hôm nay hay đã từ lâu? Điều đó chỉ có hai người biết! Dường như có chút gì e thẹn sau cái nhìn bất chợt ấy.

Nàng cúi xuống như để che dấu một điều gì từ cõi thâm sâu của lòng nàng. Bất ngờ nàng nhìn thấy một viên sỏi lớn đang lấp lánh trong nắng. Chàng cũng thấy. Nàng cúi xuống nhặt. Chàng cũng nhặt.

Bàn tay của nàng đặt lên viên sỏi. Bàn tay của chàng đặt lên tay nàng. Nàng không rút bàn tay lại. Chàng cũng không. Tiếng sóng biển vẫn muôn thuở rì rào như tiếng tơ lòng muôn thuở vẫn ngân nga. Chú! Mẹ! con nhặt được một bụm sỏi rồi nè! Mẹ và chú được nhiều không?

Đứa bé chạy lại hỏi. Không có câu trả lời. Chỉ có một viên sỏi duy nhất hai người không nhường nhau! Cả hai đều đang cố giữ lấy viên sỏi ấy! Vì viên sỏi ấy đã hóa kiếp thành viên kim-cương-hạnh-phúc! Mà hạnh phúc thì phải hai người giữ mới được vẹn toàn! Và như thế, bạn đã biết phần kết luận của câu chuyện này rồi chứ?


Khoảng cách nào là do định mệnh, khoảng cách nào là tại chúng ta? - Không có làn ranh nào rõ ràng cả! Tận nhân lực, tri thiên mệnh. Chúng ta phải cố gắng hết sức mình, bằng tất cả nghị lực, để xoá tan khoảng cách của hận thù, để trái tim lên tiếng yêu thương!
  
Yêu nhau trăm sự chẳng nề,
Một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng! (Ca dao)


Vâng, Tình Thương xóa tan mọi Khoảng Cách!